♣♥Vïç♥♣ VIP HHA
Học Sinh Lớp : 10A Trường THPT Chu Văn An Khoá Học : 2012-2014 Age : 28 Tổng số bài gửi : 205 Birthday : 15/06/1996 Tham Gia Ngày : 28/07/2011 Đến từ : Hà Nội Cung hoàng đạo : Cho Admin : Người Quản Lí Tốt : Mem Ưu Tú : Mem Tích Cực :
| Tiêu đề: đây là 1 câu truyện có thật. Là những sai lầm của hầu hết 9x bây gjờ.. Sun Aug 07, 2011 4:32 pm | |
| hôm nay nó lại vật vã trên giường với đống nước mắt và mồ hôi, mặt nó xanh lại và đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà. Qùơ vội chiếc điện thoại, nó ấn lạch cạch tìm số điện thoại hắn. Lại một lần nữa " thuê bao qúi khách vừa gọi..." Nghe đến đấy thôi nó đủ hiểu và tắt máy. Những giọt nước mắt như trực sẵn trên khóe mi nó lại trào ra. 1 năm trước Ngày 29 tháng 4 năm 2009. " làm người yêu anh nhé " - " được gì không anh? " nó cười nhẹ và nhìn vào mắt a. - " trái tim anh " - " em không thích ăn tim hầm, nhưng thôi, thử một lần cho biết ". Nó bắt đầu làm người yêu của anh từ hôm ấy. Anh là 1 người xa lạ, không phải người vùng nó, bản thân anh, nó không biết gì cả. Ngoài hoàn cảnh gia đình khá giả, cái mã đẹp trai, và anh có họ hàng ở đây. 2 tháng trôi qua, những ngày yêu anh thật nhẹ nhàng và bình yên, được ở bên anh nó cảm nhận được thế nào là quan tâm, yêu thương đúng nghĩa. Còn anh, anh không thể thiếu nó, anh thấy ở nó sự ngây thơ và ấm áp, anh muốn giữ nó cho riêng mình và giành cho nó tất cả tình cảm của mình. Nhưng chưa bao giờ nó biết đến tình yêu thật sự. Đến với anh như trò đổi gió thường ngày của nó, bình thường nhưng lạ. Anh giống nó, thiếu tình cảm từ gia đình nêu anh hiểu nó và vì vậy quan tâm đến nó nhiều hơn. Anh ở thành phố khác, cách chỗ nó 100km. Hằng ngày nó chỉ biết ôm chiếc điện thoại để liên lạc với anh. Mỗi sáng thức giậy là những tin nhắn sms tràn ngập yêu thương, đến chiều là những bài hát dỗ dành nó mỗi khj nó buồn vì nhớ anh. Anh học xong cao đẳng, đang chờ bố mẹ xin việc làm, nhà anh thuộc loại khá giả nên anh nhiễm tính công tử, sợ khó, sợ vất. Nhưng được tạo hóa cho vẻ đẹp trai và con người giàu tình cảm. Còn nó mới học cấp 3, nhà khá giả và rất " sát trai ", bố mẹ không quan tâm đến nó, mặc nó với trường học và bạn bè, họ chỉ cần biết đến kết qủa học tập của nó để không phải xấu hổ với mọi người. Nó thiếu tình cảm nên rất ham chơi, vì với nó chỉ có bạn bè mới là chỗ dựa tinh thần và bên bạn thì nó mới có tiếng cười. Được vẻ ngoài dễ nhìn và đôi mắt ngây thơ đã rất nhiều con trai đeo đuổi nó, chính vì vậy anh sợ mất nó và anh đã quyết định lấy đi cái qúi giá nhất đời nó khi nó mới ở tuổi 15, với ý nghĩ làm vậy sẽ trói nó lại bên anh. Cái ngày định mệnh ấy đã đưa cuộc đời nó sang 1 bước ngoặt, 1 con đường dài nhưng " cụt ". Tuần đấy nó được nghỉ và xin bố mẹ về nhà bác chơi, thi thoảng nó vẫn về thăm bác và mục đích chính là về thăm anh thì đúng hơn. Nhưng nó không nghĩ đến chữ " ngờ ". Tối hôm ấy a dẫn nó về nhà chị gái anh chơi, chị đi xa mấy ngày không về, chỉ còn anh và nó. Thế rồi...từng cái ôm hôn nhẹ nhàng và từng cái cúc áo được bàn tay anh cởi nhẹ nhàng.... Đến đây nó sợ, nó có kháng cự, có van xin, la hét cũng chỉ vô ích vì anh qúa mạnh và nó đã buông xuôi khi mất hết sức lực, mặc cho anh làm gì với cái thân xác bé nhỏ của nó. Nó khóc, khóc thật to vì nó không muốn mất ở tuổi còn qúa nhỏ và nó khóc vì nó cảm thấy mình qúa ngu dốt và khờ, nhục nhã và đau khổ. Yêu nhiều nhưng chưa ai làm chuyện này với nó hay nhắc trước mặt nó. Thói đời nó cay đắng khóc. Là người của anh rồi, nó chấp nhận 1 lòng 1 dạ theo anh. Nó sợ anh sẽ bỏ rơi nó. Nó sợ bị người đời khinh rẻ. Nhưng thói đời ngang trái, làm gì có việc theo ý muốn của mình bao giờ. Từ khi anh đi làm, những tin nhắn sms của anh thưa dần, anh ít quan tâm đến nó hơn. Nó cũng không để ý vì lí do để bao biện cho anh là vì công việc. Nó thông cảm và dõi theo anh. 10 tháng trôi qua " dạo này thấy mày ít liên lạc với anh Ngọc đấy nhé " - " sao không mày " nó trả lời với giọng khó chịu - " chả sao nhưng con em tao bảo hay thấy thằng đấy đưa đón con nào tóc vàng hoe đi học đấy " - " kệ, chắc nhìn nhầm " nó nói như cố thanh minh cho anh, tự dối lòng hộ mình để không bị cảm giác lừa dối tóm lấy tâm hồn nó. Cười, nó cười nhạt ra khỏi quán nước....1 ý thoáng qua trong đầu nó " Xa mặt cách lòng ".... Cứ thế cuộc sống của nó ảm đạm và thưa dần tình yêu của anh cho đến cái ngày đấy.... " làm quen nhé cún " - " có người yêu rồi " nó rep lại kái sms qúa đỗi nhàm chán với nó, hàng ngày, hầu như đều có tin nhắn hay điện thoại làm quen với nó. Nó chán và cảm thấy bực mình vì bị trêu qúa nhiều so với qui định. Hôm nay lại là sáng thứ 2, nó không nghĩ 1 ngày đầu tuần lại bắt đầu như vậy đâu. Bíp, cái điện thoại của nó rung lên. 1 sms mới, chán nản nó định xóa sms đấy đi nhưng nghĩ của Ngọc nó lại mở ra đọc. : " làm quen, không thèm yêu đâu mà giới thiệu " có người yêu rồi ", đừng tưởng hơi có tí nhan sắc mà kiêu với chú ". Á á thằng ranh nào mà láo với xếp thế này, nó sôi máu rep lại kái sms " không dám kiêu, không thích làm quen, nhắc có ny để khoe thôi, xinh bẩm sinh nên phải lợi dụng mà kiêu với 1 số người chai mặt ". Rep lại kái sms đầy vẻ trẻ con của con bé, Nam cừơi thích thú rep lại tn :" xinh như tinh tinh, khen cho câu phởn chí ". Cứ thế nó rep lại sms liên tục, nội dung chính là đá đểu nhau, đúng nghề rồi còn gì, nó cười và nam cũng cười. Từng ngày trôi qua, những sms của Nam nhiều dần và không thể thiếu với nó. Những sms của Nam thay thế sms của Ngọc. Nó cảm thấy Nam giống Ngọc, giống về tính cách, lời nói và cả cách quan tâm nó mỗi ngày nữa. Ngày 29 tháng 4 năm 2010 "....ngày em đi, anh buồn biết mấy, mình chia tay sau bao ngày yêu nhau..." điện thoại của nó rung lên, 22h30p. Giờ này chỉ có Ngọc gọi nó thôi, nhấc máy trong tiếng ngáp dài. " alô a àk, hôm nay về muộn thế anh, anh ăn gì chưa? " nó tuôn ra 1 chàng tuy rằng đang buồn ngủ,đáp lại sự quan tâm của nó là giọng nói thờ ơ từ đầu bên kia điện thoại " ừkm e đang ngủ àk, anh ăn rồi, hôm nay tròn 1 năm của a và e, nhớ không đấy? " Nhớ, tất nhiên là nhớ rồi, nó cẩn thận lắm, những ngày kỉ niệm này nó đều lưu trong điện thoại cơ mà. Trả lời vs giọng thờ ơ không kém nó đáp " e nhớ " - " ưkm, thế thì tốt, e ngủ đi " Nó cười nhạt, tắt điện thoại và suy nghĩ. 1 năm tình cảm phai nhòa, cũng chỉ đến thế thôi. Nó không khóc, vì anh thờ ơ với nó, a không trân trọng tình cảm của no. Rất nhiều lần ý nghĩ chia tay thoáng qua trong đầu nó, làm vậy sẽ giúp nó thanh thản hơn. Nhưng nó không đủ can đảm để nói ra, vì nó là người của anh từ lâu rồi, chia tay thì ai dám yêu nó, " khinh " nó sợ hãi và quyết định sáng mai xuống chỗ anh để kải thiện tình cảm của anh và nó. Sáng sớm nó cùng a trai đi xe máy xuống, 100km không qúa dài với nó, sau gần 2 tiếng hồ nó có mặt tại nhà bác. Hai tháng rồi nó chưa về đây, việc đầu tiên nó làm là gọi anh đi ăn cơm. Nó cảm thấy như những ngày đầu yêu anh, hồi hộp đợi anh đến đón, nó vui lắm vì lâu lắm rồi nó không đi ăn kơm cùng anh rồi, lâu lắm rồi nó không được gặp anh. Lâu lắm rồi nó không được anh quan tâm.....! Anh vẫn thế, đi làm rồi nhưng vẫn trẻ con, anh vẫn lo cho nó, mọi sự ngờ vực về anh tan biến. Ăn cơm xong anh đưa nó về, dọc trên con đường về nhà nó cảm thấy thật ấm áp khi đi kạnh anh, 1 năm yêu thương nhanh thật. Chiều nó cùng anh trai về sớm, nó nhắn tin cho anh nhưng không thấy rep lại, chắc anh mệt, anh ngủ rồi chăng? Ý nghĩ biện bạch đấy lại thoáng qua trong đầu nó. Nó đâu biết rằng trong lúc đấy anh đang vui đùa bên bóng hồng khác....! Cái gì đến rồi cũng đến thôi, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Nó cố tình đi ngang qua khu phố nhà bác nó, để ngắm lại con đường anh và nó từng đi qua. Trùng hợp đến bất ngờ, nó nhìn anh, anh đang đi cùng ai đấy, tay trong tay với người con gái khác. Nó cần nghe anh giải thích, nhưng anh trốn tránh, anh đi về để nó và người con gái kia nói chuyện. Trời đất quanh nó như sụp đổ hoàn toàn, đau, nó muốn hét lên giữa chốn đông người này. Mưa, từng hạt mưa tát thẳng vào mặt nó. Rát và đau, nứơc mắt hòa cùng mưa rơi vào vềt thương lòng. Nỗi đau về tinh thần qúa lớn, nó bị người ta lừa dối suốt 7 tháng trời. Bên người ta anh có hạnh phúc, bên người ta anh có yêu thương. Bên cạnh em anh mất cảm giác, bên cạnh em,anh hết yêu thương....! Nó đi về trong nước mắt, trong lời an ủi của anh trai nó. Làm lại kiểu gì đây khi anh đã lấy đi tất cả của nó, nó rơi vào khoảng tối nhất của cuộc đời. Ai dìu em bước, ai cho e hạnh phúc, ai tìm lối thoát cho e....? Hàng loạt câu hỏi được đặt ra trong đầu nó mà không ai trả lời được. Có thượng đế sắp xếp và biết trước.... Là Nam...! Trong 1 tháng đau buồn đấy chỉ có Nam tâm sự với nó, anh cho nó nghị lực sống để bước tiếp, anh là người bên nó lúc nó đau buồn nhất, là anh...! Về Nam, anh chưa bật mí cho nó biết anh là ai, anh ở đâu và sao biết nó. Nó cũng không quan tâm, nó biết anh tốt và lo cho nó, thế là được. Nhưng nó chưa 1 lần cho phép mình quên Ngọc. Những kỉ niệm về Ngọc nó còn giữ nguyên, chưa bao giờ nó xóa đi cho dù bên cạnh Ngọc giờ là người con gái khác. Tuần này Nam quyết định về để gặp nó, trước nhà anh ở gần nhà nó, nhưng chuyển đi từ khi nó bé tí, giờ anh đang học dưới Hà Nội. Qua cách nói chuyện nó biết Nam không phải nhân vật bình thường và từ đây cuộc sống của nó lại bước sang con đường khác nhưng là con đường cụt không lối thoát. Nam về thật bất ngờ, nó vui vì có bạn chơi với nó, vì được gặp Nam, nhưng Nam lại nói yêu nó.....! Lặng người trước lời nói của Nam, giờ còn có người dám nói yêu mình ư? Thật bất ngờ, lợi dụng khi nó đang cô đơn sao. Vết thương lòng chưa lành, đau buồn chưa nguôi. Nó phải làm sao đây? Buông thả, nó sẽ làm lại, nó phải bước tiếp, không thể qúa đau buồn vì mất Ngọc. Không giống nó. Lý trí mách bảo nó nhận lời yêu Nam.... Nam quen nó trong lần sinh nhật 1 người bạn thân của anh, sinh nhật rất lớn nhưng chỉ có 4 đứa con gái. Nó, ít tuổi nhất trong số đấy nhưng lại được mời đến cái sinh nhật hoành tráng này. Lạ, câu hỏi của Nam đặt ra là tại sao cỡ như nó lại có mặt tại đây. Lý do đơn giản thôi, nó là em gái cưng của mấy thằng anh ác tỉ đấy, bé nhất hội nhưng cái gì nó cũng biết, sống tình cảm và nhiệt tình nên ít ai có thể gét nó. Về Nam, hắn không biết gì về nó, bề ngoài bình thường, cái mặt bướng bỉnh, khó gần, may mà có đôi mắt to tròn và cái miệng luôn chúm chím cười kéo lại chút ít trên khuân mặt mà hết sức bình thường của nó. Đấy là ấn tượng đầu tiên về nó đối với Nam. Nhưng điều làm Nam suy nghĩ nhiều nhất là đôi mắt và cái mặt giả tạo luôn vui vẻ của nó. Đây là lí do Nam muốn tìm hiểu nó và Nam bị nó thu hút nhanh chóng. Bước đầu chỉ là uống nước, đi dạo đường. Tất cả qúa bình yên và nhẹ nhàng. Trong mắt nó Nam thật tốt, anh có tất cả những gì nó cần. Nam vừa là bạn anh nó, gia đình có tiếng, anh có tiền và rất chịu chơi. Nhưng anh chỉ chiếm vị trí thay thế trong nó thôi. Những ngày bên nó anh nhé nhàng chăm sóc, quan tâm từng lời nói. Anh quyết định sẽ thay đổi nó .... Tất cả diễn ra bình thường cho đến cái ngày ấy. Ngày định mệnh..... ! Nam đến nhà rủ nó đi ăn trưa, hôm nay mẹ và bố đều báo cắt cơm, nó xác định trước sẽ đi ăn quán rồi, có anh đi cùng sẽ vui hơn. Nó đồng ý, trong lúc đợi nó thay quần áo anh đã lên phòng nó. Một cái ôm nhẹ nhàng xiết chặt eo nó, kái hôn gáy giống mỗi khi Ngọc gần nhau. Nhưng đây là Nam, giật mình nó đẩy anh ra. Nhưng.... Một lần nữa nó van lơi thảm thiết, xin anh bỏ nó ra nhưng vô ích, nó khóc và khóc khi nhận ra rằng không bao giờ có tình yêu đẹp, và tình yêu luôn song hành với tình dục....! Nhưng nó còn qúa bé, nó không muốn cuộc đời mình đen tối thế này, nó không muốn làm đồ chơi cho lũ đàn ông khốn khiếp đấy. Bốp...mẹ, đó là mẹ. Mẹ nó về, mẹ đã cứu nó, bà đánh Nam. Tát những kái nảy lửa vào mặt hắn, Nam chỉ biết xin lỗi và ra khỏi nhà. Xấu hổ, nhục nhã, nó khóc không thành tiếng. Sao lại thế này ? Nó ngỡ như mọi chuyện là mơ. Mẹ mắng chửi nó, nhưng bà không giám làm to vì chuyện này sẽ ảnh hưởng đến danh tếng của bà, của gia đình và nó. Khi cả trường biết chuyện nó sẽ bị đuổi học. " khinh " nó ghê tởm bản thân mình và nước mắt cứ lăn mãi thôi. Bà cần nói chuyện với Nam, mọi thứ đều cần giải thích. Nhưng Nam không giám đến, hắn hèn nhát và sợ. Nhục, 1 thằng con trai giám làm không giám nhận. Nó không giám nói nửa lời, nó thương Nam vì lòng nó trót yêu hắn rồi. Nhưng nó cũng hận Nam vì hắn khinh tình yêu của nó, hắn không tôn trọng nhỏ. Giờ chỉ còn những giọt nước mắt muộn màng. Những lời chửi rủa bên tai nó mỗi ngày. Điện thoại của hắn làm rơi tại nhà nó. 1 new sms, của ai đấy không rõ tên, chắc là người yêu hắn, 1 con ngốc cũng bị lợi dụng như nó chẳng hạn. Nhưng Nam là người yêu của nó, nó cần nghe Nam nói. Tất cả không thể im lặng thế này được. Nam còn 1 số vina nữa, nó gọi cho hắn và hẹn ở quán Gió. Nó lao xe đi như điên đến điểm hẹn, Nam ngồi đấy được 15 phút rồi, hắn nhìn chằm chằm vào nó. Sau những chuyện như thế nó không hề có bộ mặt ảm đạm, nó vẫn giữ được vẻ bình thường khi đến gặp Nam. Đôi mắt sắc lạnh lướt qua hắn, nó cười khẩy rồi bước lại gần. Lúc này Nam không giám nhìn vào mắt nó nữa, anh quay mặt ra ngoài. Nó ném cái điện thoại của anh xuống bàn :" tin nhắn của người yêu đấy, đọc đi rồi rep lại cho nó " - nó lại cừơi, nụ cười đầy vẻ khinh bỉ và đau đớn. - Anh chọn ai? Nó hay em? Em muốn xác định rõ tình cảm của anh và em. - anh xin lỗi, nhưng anh không thể. Anh yêu Trang từ rất lâu, anh cũng có tình cảm với em. Anh không thể vô cớ bỏ Trang được, Trang không đáng bị như thế. - Vậy hả? Thế còn em? Nếu anh có ý định vui đùa trước khi đến với em thì anh không nên làm như thế. Anh biết thừa anh Ngọc làm em bị tổn thương thế nào cơ mà. Sao anh còn động chạm đến vết thương chưa lành của em? - Thôi được rồi, cho anh thời gian, em bình thường đi. - bao lâu ? - 2 tuần. - oke, bắt đầu tính từ bây giờ. Nó đứng giậy và bước vội ra ngoài. Trước khi ra cửa nó còn với lại và nói : - Chiều mẹ em muốn gặp anh, đừng về trường. Nam lấy đâu ra can đảm để gặp mẹ nó nữa. Hắn chỉ biết trốn tránh, đến điện thoại hắn cũng không giám mở. Giờ nó chỉ biết nằm trong căn phòng nhỏ này. Cô đơn, đau khổ cứ dằn vặt lấy nó mãi. Nó không thể đứng giậy vì nó đã hết nghị lực và niềm tin. Không ai bên nó, nó không tìm cho mình được con đường để đi nữa. Ngõ cụt rồi. Chết là hết phải nghĩ. Đơn giản vậy thôi....! đây là 1 kâu truyện có thật, tớ nge được của 1 pạn mớj 16t . Đây là những saj lầm của hầu hết 9x bây gjờ. Đặc biệt tớ muốn nój rằng trog truyện này ngườj saj nhjều nhất ko fảj pạn ấy. Chỷ vì yêu mà pạn này bị lợj dụg. Bỵ mang ra làm trò đùa |
|